BLOG #1 - NGƯỜI SẾP ĐẦU TIÊN
Những ngày tâm trạng ngổn ngang, tôi chọn cách ngồi xuống và viết lại cuộc đời mình.
► VÒNG LẶP NHÀM CHÁN
Tốt nghiệp chuyên ngành Sư phạm Tiếng Anh, tôi dễ dàng tìm việc tại các trung tâm Anh ngữ. Công việc khá nhàn, mỗi ngày chỉ cần đứng lớp vài tiếng, cuối tuần thì nhiều hơn. Giáo trình lặp đi lặp lại ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm. Tôi mất đến hơn một năm vùi đầu trong sự nhàm chán mới nhận ra rằng mình đang … chững lại. Có nhiều định nghĩa cho việc này, có người gọi đó là sự ổn định, có người gọi đó là đặc thù công việc. Nhưng với bản tính háo thắng, có thể nói là bốc đồng của tôi lúc đó, tôi chắc chắn nó là sự chững lại. Tôi cảm thấy mình không còn phát triển nữa. Mỗi ngày trôi qua tôi không tiếp thu thêm được bất kỳ một kiến thức mới nào, kể cả các kỹ năng xã hội (vì chỉ toàn giao tiếp với con nít). Có thể do bản thân tôi không hợp với nghề giáo. Tôi bắt đầu không ngừng tìm kiếm thứ gì đó có thể thay đổi chuỗi ngày đi dạy lặp đi lặp lại giống hệt nhau.
► NGƯỜI SẾP ĐẦU TIÊN
Trong khoảng thời gian tìm kiếm con đường mới, tôi đã thử qua rất nhiều công việc khác nhau để làm ngoài giờ đi dạy. Công việc mà tôi gắn bó lâu nhất và cũng ảnh hưởng tôi nhiều nhất là hỗ trợ kinh doanh POD cho một người anh, làm việc online tại nhà. Công việc này không liên quan gì lắm đến thiết kế, nhưng tôi vẫn muốn kể ở đây, vì nó là bước đệm cực kỳ quan trọng ảnh hưởng đến mọi quyết định của tôi sau này.
POD lúc bấy giờ là một ngách cực kỳ mới, cực kỳ tiềm năng nhưng cũng nhiều rủi ro. Những lúc cao điểm, tôi phải đi đơn vô cùng nhiều, làm cả ngày đêm vẫn không xong. Song song đó thì tôi vẫn đi dạy và lên lớp đúng giờ. Thời gian đó chỉ có thể dùng một từ để diễn tả: “Khủng hoảng". Vì cả 2 công việc tôi đang làm đều không có ngày nghỉ, nghĩa là tôi làm suốt 7 ngày trong tuần, từ 7h sáng đến 10h tối. Tôi áp lực khủng khiếp. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc dừng lại. Mình còn nhiều hoài bão mà.
Và người truyền động lực cho tôi lúc đó chính là người sếp đầu tiên. Anh là một người cực kỳ kỹ tính, cẩn thận, luôn nghiêm túc trong công việc và rất nghiêm khắc. Anh là người rèn luyện cho tôi cách sắp xếp, quản lý thông tin vô cùng ngăn nắp, gọn gàng đến từng chi tiết nhỏ nhất. Cách làm việc của tôi hiện tại cũng ảnh hưởng từ anh rất nhiều. Anh còn là một người siêu giỏi kiếm tiền, nhờ biết đến anh mà tôi mới nhận ra rằng: “À, hóa ra mọi người ngoài kia đều đang nỗ lực đến mức nào, đi xa đến mức nào”. Cách làm việc của anh khiến tôi luôn bị đè nén trong áp lực, nhưng nó lại là thứ thúc đẩy tôi đi lên, khiến tôi tỉnh táo để luôn nỗ lực bước khỏi vùng an toàn. Cũng nhờ anh mà tôi được tiếp xúc với thị trường nước ngoài từ rất sớm, biết được thị hiếu của họ, làm tiền đề rất lớn cho công việc của tôi sau này. Cũng chính nhờ anh mà tôi đặt ra mục tiêu lớn hơn cho mình.
Nhưng rồi công việc POD ngày càng ngốn hết thời gian của tôi, việc đi dạy cũng khiến tôi cực kỳ ngán ngẩm. Tôi bắt đầu tìm cách chuyển hướng.
► CUỘC HẸN ĐỊNH MỆNH
Nói là định mệnh chứ thật ra nó chỉ diễn ra trong vòng 15-20 phút. Tôi còn nhớ hôm đó là một ngày cận Tết, thằng bạn hẹn tôi đi cafe để làm việc. Tôi ngồi bên chồng giáo án, còn nó hì hục với After Effect. Rồi tự nhiên nó nghĩ thế nào mà hỏi tôi:
“Hay mày học vẽ Ai đi, để tao làm motion!”.
Tôi ừ cái rụp, không cần suy nghĩ. Nói thật lúc đó tôi còn chưa hiểu nó nói cái gì luôn ấy. Motion là gì? Ai là gì? Tôi đồng ý nhanh như vậy vì 2 lý do: 1 - Nó quá đúng thời điểm, câu nói bâng quơ đó như một cái phao cứu sinh cho tôi vậy. 2 - Tôi khá hứng thú đối với những thứ liên quan đến sáng tạo, nghệ thuật.
Bây giờ nghĩ lại, tôi không ngờ cái gật đầu đó đã đưa tôi đi xa đến mức này.
Và tác phẩm đầu tiên cũng ra đời trong ngày hôm đó luôn, tôi hào hứng lắm.
Sau ngày hôm đó, tôi tự đặt ra challenge là mỗi ngày đều phải có một tác phẩm mới, xấu đẹp gì cũng được. Và tôi đã thực hiện đúng như vậy trong nhiều tháng. Tôi mày mò xem Youtube, follow những người nổi tiếng trong ngành, tham gia các group facebook để lân la xem người ta làm thế nào. Khoảng thời gian đó, bạn bè hay hỏi tôi: “Ủa mày vẽ cái này chi vậy?” Lúc đó tôi nhận ra, đồ họa vector đang là một xu hướng rất ít người biết, trừ những ai thật sự quan tâm, nó sẽ chính là cơ hội cũng là thách thức cho tôi. Kể ra thì có vẻ nhanh và dễ, nhưng quá trình đi từ con số 0 đến số 1 thôi đã là rất xa đối với tôi rồi. Quá trình tự học Illustration từ con số 0 tôi sẽ kể ở một bài viết khác chi tiết hơn nhé!
Tôi vẫn miệt mài như vậy cho đến khi nhận được chiếc job đầu tiên.
<Còn tiếp>.