BLOG #2 - CHIẾC JOB ĐẦU TIÊN!
► Câu chuyện về chiếc job đầu tiên
Sau đúng một năm vừa dạy, vừa học thì tôi nhận được chiếc job đầu tiên. Tôi vẫn nhớ rõ cảm giác lúc nhận được lời đề xuất từ khách hàng. Vừa vui, vừa bất ngờ, vừa hồi hộp, mà lo lắng là nhiều nhất.
Job đầu tiên tôi nhận là làm một video quảng cáo, chính xác là 2D Motion Graphic Video, yêu cầu chất lượng cơ bản, từ một khách hàng nhỏ thôi, là người quen của bọn tôi. Nói nôm na thì tôi sẽ vẽ những hình ảnh vector dựa theo nội dung câu chuyện có sẵn của khách, sau đó bạn tôi sẽ làm motion để những hình ảnh đó chuyển động, tạo thành một video 2D.
Điều thú vị ở đây là, tôi chưa từng làm một video nào trước đó cả. Mọi thứ là con số 0 tròn trĩnh. Thứ duy nhất tôi có trong tay là kỹ năng dùng Ai mà tôi tự học trong 1 năm qua.
Nghĩ lại thấy mình cũng liều quá. Lấy đâu ra tự tin để nhận job? Lỡ không làm được thì sao? Thế nhưng lúc đó không nghĩ nhiều như vậy. Tôi chỉ biết cơ hội tới thì chắc chắn phải nắm lấy, không thành công thì cũng được bài học. Mà tính tôi một khi đã nhận, thì phải tìm mọi cách để làm cho bằng được. Nếu lúc đó tôi chần chừ, không dám nhận, nếu tôi đợi tới lúc mình đủ giỏi, đủ khả năng, thì có lẽ phải đến 3, thậm chí 5 năm sau tôi mới có chiếc job đầu tiên.
Bắt tay vào làm, tất cả mọi thứ đều mới mẻ, từ việc soạn hợp đồng, nói chuyện với khách, báo giá, đến việc vẽ storyboard, thiết kế nhân vật... Những bản sketch đầu tiên cũng bắt đầu ra đời, và tất nhiên, nó xấu tới mức tôi không dám nhìn lại luôn. Khách hàng cũng lịch sự, họ không chê, nhưng họ cũng không duyệt. Tôi quằn quại trong đống sketch khá lâu mới được duyệt để chuyển sang bước lên màu và hoàn thiện. Sang bước này thì mọi thứ bắt đầu suông sẻ hơn, vì tôi đã quen với việc vẽ trên Ai. Một phần may mắn là tư duy của tôi và bạn motion có vẻ hợp với mảng này, bọn tôi nắm bắt style cũng như tâm lý khách khá nhanh. Mãi sau này tôi mới biết, để có được tư duy như vậy hoàn toàn không phải do may mắn, mà nó đã được đúc kết trong quá trình tự học của tôi.
Sau đó từng bước, từng bước, bọn tôi hoàn thiện video và bàn giao cho khách thành phẩm cuối cùng. Nhận được email confirm nghiệm thu sản phẩm mà tôi vẫn chưa tin vào mắt mình. Vậy là mình đã làm được thật rồi!!!
Quá trình thực hiện video đó giống như là một khóa học cấp tốc của tôi vậy. Cứ làm tới đâu tôi lại học tới đó, tìm hiểu tới đó. Có những ngày tôi xem tutorials đến mỏi cả mắt vì chưa biết cách tìm keywords sao cho đúng. Làm càng nhanh, càng nhiều thì càng ra nhiều vấn đề, nhiều lỗi. Cách xử lý mỗi khi gặp lỗi của tôi cũng đơn giản thôi, gõ nguyên cụm từ báo lỗi lên google, rồi cứ thế đọc hết tất cả các kết quả được đề xuất cho đến khi tìm được cách fix lỗi thì mới thôi. Phương pháp tưởng chừng đơn giản đó nhưng lại vô cùng hiệu quả và nó cũng là cách mà tôi tiếp thu kiến thức cho bản thân. Chỉ khi tôi thử qua rất rất nhiều cách mà vẫn không sao fix được thì tôi mới tìm người để hỏi, vì tôi nghĩ rằng ít nhất khi người ta trả lời mình cũng nắm được vấn đề một cách nhanh chóng, và tôi luôn phải đảm bảo rằng câu hỏi của tôi không phải là một câu hỏi quá ngớ ngẩn.
Sau lần ấy, tôi và đứa bạn quyết định lập team để nhận job. Team có 2 người, phân chia rõ ràng, đứa vẽ, đứa motion.
► Tỉnh mộng
Vì chưa có tên tuổi gì, sau chiếc job đầu tiên thì bọn tôi hoàn toàn… ế. Bọn tôi chưa biết cách quảng bá, chưa biết tìm khách hàng ở đâu. Bọn tôi dần tỉnh mộng.
Lượng job nhận được cứ ít dần đều. Mà nếu có thì nó cũng không còn là những job đơn giản nữa. Khách hàng của bọn tôi đa số là các khách hàng công nghệ, vì khách mảng này rất thích video motion graphic. Chính vì lẽ đó, kịch bản mà tôi nhận cũng hoàn toàn về các lĩnh vực công nghệ khó hiểu, tôi phải đọc rất nhiều tài liệu chuyên ngành bằng tiếng Anh (may mắn là tôi biết tiếng) để hiểu được nội dung mà họ muốn truyền tải. Kịch bản không còn đơn thuần là vẽ một cô gái đang ngồi trên bàn làm việc nhìn xa xăm. Mà nó bắt đầu là những câu từ chuyên môn khó hiểu về blockchain, data, về kỹ thuật số lượng tử… tôi phải tự biến nó thành hình ảnh dễ hiểu để truyền tải đến người xem. Lúc đó tôi mới nhận ra: “Trời, khó tới vậy hả?”
Đã có lúc muốn buông bỏ vì bí ý tưởng, cảm thấy kịch bản quá sức đối với một đứa chỉ mới biết vẽ Ai. Cộng thêm bản tính cầu toàn, tôi chưa bao giờ muốn cái mình làm ra sẽ giống với ai đó, tôi cũng không muốn idea mình đưa ra quá an toàn và “bình thường”, hay quá sến. Điều này sẽ dẫn đến 2 kết quả, hoặc là bạn tạo ra những thứ thật wow, hoặc là bạn sẽ bị stuck, làm mãi không xong. Và tôi đã trải nghiệm cả 2 kết quả đó, mà cái thứ 2 thì nhiều hơn.
Lúc đầu tôi nghĩ chỉ cần mình vẽ đẹp là khách sẽ ok thôi. Nhưng không. Có đến hàng trăm lý do khiến cho tác phẩm của tôi bị từ chối. Qua những lần bị từ chối, tôi đều note lại lý do tại sao, tự rút ra bài học cho mình để đảm bảo rằng không bao giờ lặp lại lý do đó lần thứ 2.
Một điều quan trọng hơn nữa là Motion Graphic vẫn còn rất mới trong thị trường Việt Nam. Tìm job đã khó, tìm được job hợp style và có giá ổn thì càng khó hơn. Trong quá trình đó tôi đã rất nhiều lần chông chênh, cảm giác như đang đi trên biển mà không biết mình sẽ đi về đâu. Tôi tự hỏi liệu đây có phải con đường đúng đắn. Liệu lựa chọn này có phải là lựa chọn bốc đồng tuổi trẻ. Liệu có phải mình đang phí phạm tuổi trẻ để lao đầu vào cái gọi là đam mê? Tôi tự hỏi công việc này có thể thật sự nuôi sống mình không?
Tôi gần như bỏ cuộc.
<Còn tiếp>