BLOG #3 -TẤT CẢ MỌI VIỆC ĐỀU ĐÁNG LÀM - KỂ CẢ "BỎ CUỘC”

► “SỐNG DẬY ĐI ÁNH ƠI”

Đó là câu nói mà bạn bè hay dành cho tôi trong suốt khoảng thời gian tôi rơi vào áp lực vô định vì vừa chán công việc cũ, mà công việc mới thì lại không đi đến đâu. Bọn tôi đã không tìm được thêm bất kỳ một job nào trong suốt nhiều tháng. Tôi buộc phải đưa ra lựa chọn.

Sau rất nhiều suy nghĩ, tôi quyết định dừng việc tự đi tìm kiếm job trong vô vọng. Đây chắc cũng là tình cảnh mà rất nhiều freelancer đã trải qua. Tôi đã tự vẽ nên một tương lai tươi sáng rằng chỉ cần tự học, làm vài dự án, lên mạng lân la các group tìm job, rồi từ từ khách hàng sẽ tự động biết đến mình. Bài học số 1 trên con đường khởi nghiệp của tôi: Hãy thực tế, đừng mơ mộng!

Tôi bắt đầu apply vào các công ty thiết kế để học hỏi cách làm của họ. Và những khó khăn mới cũng dần xuất hiện.

Không một công ty nào có lịch làm phù hợp với lịch đi dạy của tôi cả. Tôi liên hệ khắp nơi, apply tất cả vị trí, chấp nhận mọi mức lương. Đối với tôi lúc đó thì chỉ cần được vào làm Intern thôi đã là hạnh phúc lắm rồi. Nhưng đâu có dễ vậy. Ngoài việc chồng chéo lịch dạy ra thì portfolio của tôi cũng là một vấn đề lớn. Cái port của tôi lúc đó nói thật là… chẳng có gì để xem! Nhưng tôi cũng không thể đợi tới lúc build port đẹp được nữa. Tôi quay cuồng trong mớ suy nghĩ rối ren.

Trong khoảng thời gian đó tôi luôn trong trạng thái thiếu sức sống, người đờ đẫn. Tôi vẫn cứ rải CV liên tục cho đến khi may mắn có một công ty nhỏ nhận tôi, vị trí Part-Time Designer. Yêu cầu của họ là thiết kế banner, poster, brochure…, tóm lại là các ấn phẩm truyền thông phục vụ cho các dự án marketing. Vẫn là thiết kế nhưng nó lại khác với cái mà tôi theo đuổi. Nhưng lúc đó có việc là mừng lắm rồi, tôi bắt đầu đi làm ngay không chần chừ. Thế là tôi bắt đầu lao vào những chuỗi ngày khó thở.

Thời gian biểu vẫn dày đặc như hồi làm POD nhưng vất vả hơn, vì phải cộng thêm thời gian di chuyển. Buổi sáng tôi sẽ làm ở công ty thiết kế, tan làm thì chạy qua trung tâm Tiếng Anh để dạy. Tôi có 30p để di chuyển giữa hai nơi. Tôi thường xuyên bỏ bữa để kịp giờ, mỗi chiều luôn vật lộn với khói bụi, kẹt xe, đói, trễ giờ, và người thì đầy mồ hôi. Tối về thì tranh thủ trau dồi thêm kiến thức thiết kế cho bản thân. Thi thoảng phải làm thêm task trên công ty vì ban ngày tôi làm không kịp mà lượng task thì quá tải. Lúc đó mới thấm 2 chữ “mưu sinh" mà người ta hay nói.

Sau bốn tháng, tôi bỏ cuộc.

► TẤT CẢ MỌI VIỆC ĐỀU ĐÁNG LÀM - KỂ CẢ "BỎ CUỘC"

Chính là bỏ cuộc, đúng nghĩa đen, như mọi người vẫn hiểu. Tôi nộp đơn xin nghỉ việc thiết kế vì không thể trụ nổi. Tôi bị vùi dập trong lịch trình nghẹt thở mỗi ngày. Nhưng lý do lớn nhất khiến tôi dừng lại là vì tôi không chấp nhận được việc mình phải hy sinh thời gian, sức khỏe và cả tuổi trẻ nữa, để đi làm mà không học được gì. Tôi lúc đó quả thật có hơi “xốc nổi". Bốn tháng là một khoảng thời gian quá ngắn đối với nhiều người, nhưng với tôi thì nó dài đằng đẵng. Vì tôi cảm thấy, công việc thiết kế ở đây chẳng khác gì công việc đi dạy của tôi cả, nó vẫn cứ lặp đi lặp lại mỗi ngày y hệt nhau với những yêu cầu thiết kế giống nhau, cùng những khuôn mẫu phải tuân theo, những feedback mà tôi không hiểu tại sao nó lại phải như vậy. Đó không phải là thứ mà tôi tìm kiếm.

Sau đó không lâu thì tôi cũng xin nghỉ cả việc dạy. Mọi thứ lúc đó trống rỗng lắm. Tôi cảm thấy mình thất bại ê chề. Hóa ra mình không giỏi như mình tưởng. Lúc đó tôi đã cạn hết năng lượng, mọi suy nghĩ trước đây đều không còn hợp lý gì cả. Tôi chỉ biết một điều, mình cần nghỉ ngơi. Tôi gác lại hết mọi thứ.

Và tôi cứ mong lung như vậy trong nhiều tuần. Cho đến khi nhận được cuộc gọi của thằng bạn tôi: “Ê, có job nè!”

Cái thằng, bằng cách nào đó, nó luôn là cái phao cứu sinh của tôi. Sau cuộc gọi ngày hôm đó, thì không biết tại sao, mọi thứ diễn ra đều tốt đẹp hơn hẳn. Tôi nghỉ việc vào thời điểm không như mong đợi, nhưng hóa ra mọi thứ lại như được sắp xếp gọn gàng cả rồi. Tôi bắt đầu một hành trình hoàn toàn mới mà tôi sẽ kể tiếp ở những bài viết sau. Từ lúc này, tôi chính thức, bước chân vào nghề. Hóa ra việc bỏ cuộc lại không hẳn là một việc xấu.

► NGOẠI TRUYỆN

Công ty thiết kế mà tôi kể ở trên là công ty đầu tiên và cũng là cuối cùng mà tôi đi làm. Tôi không gắn bó quá lâu, chỉ vỏn vẹn bốn tháng. Tôi cũng không học được gì nhiều ở đây ngoài kỹ năng làm mọi thứ nhanh thật nhanh (vì deadline lúc nào cũng gấp). Nhưng đó lại là nơi khiến tôi không thể nào quên được. Nó thật sự là một gia đình nhỏ. Ở đó có những người trẻ luôn nỗ lực vì mục tiêu riêng của bản thân. Có những bạn nhỏ hơn tôi rất nhiều nhưng đã đi làm từ sớm, vừa học vừa làm và vô cùng thạo việc. Có những bạn trạc tuổi tôi nhưng đã có thể đứng ra điều hành cả một công ty, tự tin nói chuyện với các đối tác lớn, trình bày trước hàng trăm con người. Có những người anh, người chị sẵn sàng giúp đỡ khi tụi nhỏ cần, sẵn sàng chia sẻ hết mọi kiến thức mà họ biết. Chính những con người đó lại một lần nữa cho tôi thấy mình cần phải cố gắng đến thế nào, cần phải nỗ lực thế nào. Tôi luôn tôn trọng và luôn nhớ đến họ như những người thật sự ý nghĩa trong đời.

<Còn tiếp>

Previous
Previous

BLOG #4 - JOB TỚI!

Next
Next

BLOG #2 - CHIẾC JOB ĐẦU TIÊN!