BLOG #7 - BẠN KHÔNG NỖ LỰC CŨNG CHẢ SAO CẢ!

► “Mày dám chắc là mình quyết định đúng chứ?”

Không lâu sau khi dự án đầu tiên hoàn thành, anh Leo đã đề xuất ký kết hợp tác cùng bọn tôi. Không biết vì lí do gì, nhưng anh vẫn chọn bọn tôi để đồng hành. Tôi thực sự bất ngờ với lời đề nghị từ anh. Tin được không, một kẻ tay ngang, giờ đây, tôi đã nhận được lời đề nghị không thể hấp dẫn hơn.

Nhưng dòng suy nghĩ của tôi đột nhiên dừng lại. Sau niềm vui, một nỗi sợ to lớn hơn bắt đầu hình thành. Đồng hành cùng một người tài giỏi, có nghĩa là bạn sẽ phải không ngừng chạy. Tôi chưa bao giờ là một người có thể nỗ lực liên tục như vậy. Điều quan trọng hơn cả, một khi đã đưa ra quyết định, thì tôi không thể nào quay lại. Sau khi hợp tác, nếu tôi nuốt lời hoặc không làm được như mong đợi, sẽ không một ai có thể tin tưởng tôi được nữa.

Tôi dành nhiều ngày sau đó để tua nhanh tương lai của mình. Tôi sẽ làm việc dưới áp lực lớn, và nhận những lời khiển trách liên tục? Không còn được tự do thiết kế những thứ mà mình thích, thay vào đó tôi sẽ phải thiết kế theo ý người khác? Tôi không còn bay bổng được nữa, những thiết kế sẽ bắt đầu theo công thức mẫu? Tôi sẽ mất đi hoàn toàn sự chủ động về thời gian? Tôi không còn được tự do nằm dài nghe nhạc, xem film, đi du lịch, mà phải liên tục suy nghĩ và trăn trở về công việc? Tôi không thể thích vẽ lúc nào thì vẽ, thích vẽ cái gì thì vẽ, lúc nào rảnh thì nhận dự án, không có hứng thì không làm? Những lúc mệt mỏi, cũng sẽ không thể tuỳ ý cancel rồi mặc kệ mọi thứ?

Và còn một điều quan trọng hơn tất cả, tôi sợ bị lệ thuộc cảm xúc vào ai đó. Khi tự làm một mình thì sao cũng được, nhưng một khi đã có đối tác, mà lại còn là đối tác quan trọng, thì mọi cảm xúc vui, buồn của tôi đều sẽ mặc nhiên bị lệ thuộc vào reaction của đối tác và khách hàng. Những ngày nhận feedback tệ hoặc có việc gì đó không như ý, chắc chắn tôi sẽ đắm chìm trong cảm xúc tiêu cực và thất vọng cả ngày và không sao thoát ra được.

Tôi đã tua nhanh mọi thứ như vậy, và điều đó khiến tôi cực kỳ e dè, liệu mình có nên bước chân vào một “hành trình áp lực” như vậy không? Lúc đó, tôi đã bày tỏ những điều này với Phong, anh bạn thân đã dụ dỗ tôi vào nghề, và cũng là thành viên còn lại trong team mà tôi đã kể trong những kỳ trước. Người quan trọng nên được giới thiệu sau cùng ^^

Thay vì chê bai hay phản đối sự non kém trong cách nghĩ của tôi ngay, Phong đã cho tôi một số câu hỏi để tôi có thể tự tìm đáp án cho riêng mình. Một trong những câu hỏi khiến tôi nhớ mãi là: “Mày dám chắc là mình quyết định đúng chứ?”

Câu hỏi đó thật sự là một đòn chí mạng dành cho tôi. Quả thật, tôi không hề chắc chắn với quyết định của mình. Sau khi đào sâu hơn vào những suy nghĩ của bản thân, tôi nhận ra mình chỉ đang cố tìm lý do để bản thân được an nhàn thôi, chứ chưa hề đặt vấn đề cho sự phát triển. Và vẫn như những quyết định quan trọng trong những lần trước, chỉ cần đặt sự ưu tiên là “phát triển bản thân" lên trên hết, thì mọi câu hỏi đều sẽ dễ trả lời. Tôi chọn thử thách.

Cuối cùng thì bọn tôi cũng đã chính thức xác nhận đồng hành cùng anh Leo trong thời gian sắp tới. Điều đó đồng nghĩa, bọn tôi sẽ mở ra một trang hoàn toàn mới cho tương lai của mình. Sẽ có rất nhiều thứ thay đổi, sẽ có rất nhiều việc phải làm, và rất nhiều khó khăn phải đối mặt. Nhưng tất nhiên, cũng sẽ gặt hái được nhiều bài học quý giá mà không thể mua ở bất kỳ đâu được cả.

► Bạn không nỗ lực cũng chả sao cả!

Vì sẽ luôn có người thay bạn làm điều đó mà.

Lúc ngồi gõ những dòng này, tôi mường tượng lại khoảnh khắc mà tôi đưa ra quyết định. Nếu lúc đó tôi chọn an nhàn, thì vẫn sẽ có người khác thay thế vị trí của tôi ngay lập tức. Họ sẽ thay tôi nỗ lực, thay tôi làm tất cả mọi việc. Và người phát triển cuối cùng tất nhiên cũng sẽ là họ, chứ không phải tôi. Công ty vẫn hoạt động tốt, mọi người vẫn không mất gì, chỉ có tôi là mất đi một cơ hội, và có thể nặng nề hơn là đánh mất tương lai của chính mình. Nếu tôi từ chối cơ hội quý báu đó chỉ vì muốn được thảnh thơi, thì giờ đây tôi chắc chắn vẫn đang dậm chân tại chỗ, vẫn y như mình của vài năm về trước, chỉ là nhiều tuổi hơn thôi.

Dần dần tôi phát hiện thêm một sự thật rằng tôi cố gắng không phải là để chứng tỏ cho ai đấy biết, mà nó đã trở thành sở thích của tôi. Tôi thực sự enjoy nó. Thật tuyệt vời khi được làm việc mỗi ngày, tham gia vào những dự án thách thức, được tìm cách giải quyết những khó khăn, tạo ra những sản phẩm xịn hơn mỗi ngày, vì một đích đến to lớn hơn cả là tăng tốc độ phát triển của Pstúdio nhanh nhất có thể.
Chính bản thân tôi cũng không hiểu sao mình lại hào hứng đến vậy, càng làm thì tôi lại càng hăng say và đam mê nhiều hơn. Sự hăng say đó không chỉ xảy tạm thời, mà nó đã kéo dài đều đặn trong suốt thời gian qua, cho đến tận bây giờ. Tất nhiên công việc vẫn cực kỳ áp lực, có những lúc kiệt sức, không ít lần than vãn. Nhưng kỳ lạ là tôi ngày càng nghiện những áp lực đó. Tôi chả cần một động cơ khuyến khích nào để làm việc cả. Tôi chỉ làm vì mình thích, và vì cảm giác yên tâm mà nó mang lại. Tôi yên tâm vì mỗi ngày mình đều tốt lên dù nhiều hay ít. Tôi yên tâm vì tôi không bị chững lại. Và tôi yên tâm vì dù thành công hay thất bại, thì kiến thức và kinh nghiệm của tôi vẫn luôn còn đấy. Tôi vẫn luôn là một người có giá trị.

Cám ơn bạn đã dành thời gian để đọc hết câu chuyện của một kẻ tay ngang bén duyên thành Visual Designer. Hy vọng rằng câu chuyện nhỏ của tôi có thể mang lại giá trị nào đó cho bạn. Tôi xin kết lại series này bằng một câu nói mà những người “anh em" thân thiết đã chia sẻ với tôi:

“Hãy biến mình trở nên ưu tú, đầu tư vào bản thân, thì bạn sẽ không còn sợ bất cứ thứ gì nữa đâu”.

Next
Next

BLOG #6 - BƯỚC NGOẶT